Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt mấy tháng đã trôi qua mà bệnh của tôi vẫn chưa khỏi. Càng nhìn thấy ánh mắt đồng cảm và khinh thường của những cô gái trẻ đó, tôi càng thấy ghê tởm họ. Tôi nhớ đó là một buổi chiều thứ bảy, ông chủ nói với chúng tôi rằng sắp có lô hàng mới, tối chúng tôi qua xem. Tôi hiểu rằng ở đây có người mới. Các cô không thể đi làm vài năm được. Họ có thể kiếm được một ít tiền và về nhà tìm chồng để sống cuộc sống an toàn. Một số người mới đến tự nguyện, trong khi những người khác được dân làng dỗ dành. Sếp sợ người mới đến sẽ xảy ra chuyện nên mỗi lần đến đều rất cẩn thận. Khoảng bảy giờ tối, xe đưa họ tới nơi. Có vẻ như giọng của những người mới đến này đều đến từ vùng An Huy. Quần áo có chút lúng túng. Khi tôi nghĩ đến việc vài ngày nữa họ sẽ ăn mặc sang trọng và khoe thân, giả vờ Tôi đứng dậy ôm lấy đỉnh cặp vú bự. gia đình tuy ở nông thôn nhưng không khí gia đình rất hòa thuận, mọi người đều tôn trọng nhau như khách. Tuy bà không tuân theo truyền thống văn hóa nhưng bà quả thực là người ra lệnh cho cả gia đình và cũng là người ra lệnh nhiều nhất. người có thẩm quyền. "Em gầy nhưng mông to và đẹp, có thể làm tôn đường cong của quần em." Nhưng không hiểu sao hôm nay những thăng trầm trong lòng lại khiến tôi bất an. Tôi nghĩ đến bố, bà, họ hàng, trường học, mẹ tôi sao lại phải gánh chịu mọi đau đớn một mình? Ngày xưa con chỉ biết Thoát khỏi tất cả, hay lựa chọn chấp nhận tất cả, đây có thực sự là cách con muốn sống cuộc đời của mình và phần đời còn lại của mẹ bây giờ? Tôi đã tự hỏi mình một câu hỏi lớn? Một người bạn đã từng nói: “Hãy sống trong hiện tại và cảm thấy tự do”.